“Mẹ là tất cả,
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng Trăng.
Mẹ là mãi mãi,
Là cho đi không đòi lại bao giờ.”
Đã nhiều lần ngồi trước máy tính, trong tôi định viết nhiều lắm, nhưng lại thôi, vì cứ muốn giữ mãi mãi trong lòng - Một tình cảm cao quí trong tôi luôn trân trọng mà mọi con người ai ai đều cũng có - Tình cảm của một đứa con dành cho Mẹ, Mẹ hiền yêu quí của con.
Hôm nay có dịp nghỉ lễ về thăm Mẹ, anh em tôi đều về đủ cả, nhìn dáng Mẹ già nua, lưng còng mà trong lòng tôi chẳng an tâm chút nào, sau khi tiệc tùng ăn uống kết thúc, các anh chị đều về nhà cả, chỉ còn lại mình tôi và Mẹ, dù đã có vài ly rượu trong người, mệt nhiều lắm, nhưng tôi vẫn cố dọn dẹp cho mọi thứ đâu vào đấy, ngồi nói chuyện cùng Mẹ và rồi tôi cũng ra về. Hôm nay thật sự trong tôi suy nghĩ nhiều, nhiều lắm. Suy nghĩ về điều Mẹ hay nói: số Mẹ cô đơn, chắc trời đã định như vậy rồi.
Thứ năm vừa rồi, trên HTV7 có phát chương trình Người Phụ Nữ Đương Thời – cái chương trình mà trước đây tôi chẳng để ý quan tâm, vì theo tôi nó chẳng hay ho tí nào, ai lại đem chuyện buồn của cá nhân lên đài để nói cho bao nhiêu con người khác xem rồi nhận xét, đánh giá và cho điểm về mình, chưa nói về vấn đề kể ra chuyện xấu của chồng, con. Thế nhưng vừa rồi khi xem hòan cảnh của người phụ nữ bị chồng mê cờ bạc, 2 con chết, vượt qua bao nhiêu khổ đau, chị tưởng như không còn sống nổi, nhưng tình yêu của những đứa con đã giúp chị vượt qua tất cả, chị cứ nghĩ rằng nơi nào có đất thì nơi đó còn có sự sống, mình sống vì con – thật đúng là một người phụ nữ Việt Nam cần cù, chịu đựng và mãnh liệt.
Lại nói về Mẹ, ngày xưa theo lời kể của dì, Mẹ là một người phụ nữ đẹp và hiền dịu, nhiều gã trai làng si mê Mẹ, cuối cùng Mẹ chọn ba, cứ nghĩ đó là duyên số, phận gái mười hai bến nước, trong nhờ đụt chịu, ngày xưa chỉ là mai mối chứ có yêu đương như bây giờ đâu và biết tánh tình. Ai cũng nghĩ rằng hạnh phúc sẽ mỉm cười cùng Mẹ, anh chị em tôi cứ năm qua năm lần lượt chào đời, cứ ngỡ rằng hạnh phúc sẽ trong tay nhưng một ngày hay tin ba có người tình, Mẹ như sét đánh ngang tai, Mẹ khóc rồi ngất, mà có phải chi xa lại gì đâu, người phụ nữ ấy lại là người cùng xóm, và khi đó thằng tôi vẫn còn nằm trong bụng mẹ.
Đôi lần thấy bạn bè có Ba đưa rước khi đến trường, lòng tôi buồn nhiều lắm, về hay hỏi Mẹ, nhưng tôi có hiểu gì đâu, từ lúc được sinh ra cho đến khi ấy có bao giờ tôi biết mặt Ba. Mẹ hay bảo do chiến tranh ba con đi xa, sau này sẽ về. Từ đó tôi thấy Mẹ vừa làm cha vừa làm người Mẹ, với bao nỗi cực nhọc, khổ đau truyền miên hứng oằn trên đôi vai Mẹ chỉ vì các mấy anh em chúng tôi.
Sau này lớn lên đôi lần gặp Ba về giỗ nội tôi cũng hay trách, giận, nhưng dần dần tôi cũng tự an ủi mình, do thời cuộc mà, thôi thì... thời thế tạo anh hùng, cũng do... tại... chiến tranh ...Nhưng trong con vẫn biết rằng Mẹ chính là người buồn và đau khổ gấp trăm lần bản thân con.
Vừa rồi về nói với Mẹ con vừa mua được căn nhà, Mẹ vừa mừng lại vừa lo, nói với chị tôi rồi mẹ khóc, nó là đứa cuối cùng rồi cũng bỏ Mẹ mà đi, thật lòng trong tôi thấy mình có lỗi nhiều nhiều lắm, tôi là đứa út, là nguồn động viên an ủi lớn nhất của Mẹ mà. Nhiều lần ngồi nói chuyện cùng Mẹ: thì con có ở xa Mẹ gì đâu, con mua để đó cho tiện đi làm thôi mà. Nhưng tôi biết suy nghĩ của Mẹ là vẫn muốn thấy tôi hàng ngày, rồi vợ con thì cũng bỏ Mẹ mà đi thôi, Tôi hiểu cái cảm giác khi bị ai đó bỏ rơi, Mẹ tôi như cánh chim trúng thương sẽ sợ cành cong mà, và trong con cũng biết rằng tuy đã lớn khôn rồi nhưng Mẹ vẫn còn lo cho con nhiều lắm.
Hôm nay trên đường từ nhà Mẹ về, tôi suy nghĩ nhiều nhiều lắm, chắc ngày xưa vì chúng con mà Mẹ cũng từng nghĩ như người phụ nữ nọ: nơi nào có đất là nơi đó còn có sự sống, mình sống vì con mà. Bao nhiêu cái cảm xúc nó ùa vào trong tôi khi thấy dáng Mẹ ngày càng già đi, tay run run, bao năm bươn chảy vì chúng con, vì cuộc sống, cho con ngàn lần xin lỗi Mẹ.
“Ầu ơ....Gió mùa thu Mẹ ru con ngủ
Năm canh chày Mẹ thức đủ vừa năm”
Ôi cái câu hát tuy ngắn ngủi sao mà chứa đựng một tình thương yêu con bao la đến thế. Cứ mỗi lần xem lại đĩa Bóng Mây là cái thằng tôi lại khóc, tôi cũng không biết là mình khóc vì cái lý do gì, nhưng trong lòng nó cứ trào lên một cái cảm giác mà thằng đàn ông trong tôi chẳng bao giờ kìm chế được những giọt nước mắt này, và hôm nay cũng vậy.
“Con đi đâu con về đâu
Cuộc đời của mẹ là câu trả lời
Cho con nỗi nhớ không rời
Cho con ấm cả chân trời nắng lên
Ngày về tóc mẹ bạc thêm
Mong con chân cứng đá mềm phương xa
Đôi khi nhìn ráng chiều tà
Chừng như thấp thoáng quê nhà nhớ thương
Nhớ thương xin được hát thầm
Lời ru của mẹ ngàn năm mãi còn“
Mẹ mãi là bóng mây luôn che chở cho các con, Mẹ vẫn là bến đỗ bình yên nhất cho chúng con quay trở về.
“Quê Hương là gì hở Mẹ?
Mà cô giáo dạy phải yêu.
Quê Hương là gì hở Mẹ?
Ai đi xa cũng nhớ nhiều.”
Với tôi, vì nơi đó luôn có hình dáng người Mẹ hiền mà tôi luôn luôn yêu quý.
Khi ngồi viết bài này với mong muốn là vẫn giữ mãi nó ở trong lòng, nếu vô tình ai đó có đọc được thì hãy trân trọng những gì mình đang có, vì những đứa con mà Mẹ đã chịu nhiều gian nan vất vã lắm.
“Ầu ơ... ví dầu cầu ván đóng đinh,
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi.
Khó đi Mẹ dắt con đi,
Con đi trường học Mẹ đi trường đời”
Con cảm ơn Mẹ, thương Mẹ và xin lỗi Mẹ nhiều lắm.
Nói về Mẹ thì chỉ có thể nói rằng miền Tây có bao nhiêu bến sông thì có bấy nhiêu cảnh đời các Mẹ. Chỉ biết Mẹ cả đời nung núc vì cháu vì con mà đâu hay con nắng đã cháy khô mảnh đầu mình tự khi nào..
Trả lờiXóaMẹ TB cả đời vì cái nghĩa với người đã nằm xuống và vì cả giang san nhà chồng mình, gánh nặng như vậy mà vẫn không đè cong được lưng mẹ, thế mới thấy cái quyết tâm của con người thật mãnh liệt..
Đừng ép bạn phải làm thế này thế kia thế nọ để chứng tỏ cho người ta thấy bạn là đứa tận hiếu, vì thật sự chính trong lòng bạn biết mẹ bạn cần gì mà...yêu thương đơn giản chỉ là thương yêu ^^
Cùng nghe một bài hát như một lời chia sẻ nhắn nhủ cùng nhau, bạn nhé!
Nhiều cảm xúc quá, không biết comment sao hết.
Trả lờiXóaGửi mẹ - Lưu Quang Vũ
Trả lờiXóa"Trên đời chẳng ai lo cho ta bằng mẹ
Cũng chẳng ai ta làm khổ nhiều như mẹ của ta
Mẹ ơi nếu con được sống lại tuổi thơ
Con sẽ chẳng bao giờ mải chơi trốn học
Đứa con trai nhiều lỗi lầm ương ngạnh
Sẽ không lần nào làm mẹ xót xa
Ước mẹ trẻ hoài như buổi mới gặp cha
Ước con được sống suốt đời bên mẹ
Mẹ muốn ăn cá thu con chẳng nề xuống bể
Chẳng ngại lên ngàn kiếm đọt măng mai...."
Thân tặng anh.
Không ngờ đứa con trai viết về mẹ của mình thật hay và rạt rào tình cảm như vậy.
Trả lờiXóaCám ơn em, sáng sớm đã cho chị một cảm xúc không cũ, nhưng thật ấm áp.
Chị xin bài thơ của Lưu Quang Vũ em nhé. Cả XQ và LQV cùng có những bài thơ về mẹ quả tuyệt vời.
Anh không biết là Nhật đã có em bé chưa. KHi đã có em bé rồi thì tình thương dành cho cha mẹ còn tăng lên gấp bội.
Trả lờiXóaSao không đón mẹ về ở chung cho vui hả em. Người già lại càng dễ thấy cô đơn em héng!
Trả lờiXóaNhờ có Multiply, chị mới biết chút đỉnh tâm sự của Nhựt đó. Thôi Nhựt đừng buồn nữa, đừng giống ba là được rồi. Có khó không? hihihi
Trả lờiXóaDạ, em cảm ơn chị, chúc chị có một đêm cuối tuần vui nhiều bên gia đình nhé.
Trả lờiXóaCâu ru cuô'i cùng chi xu'c dông la'm em ah!
Trả lờiXóaThôi thì em cu~ng còn duoc nhu~ng giây phu't duoc tham me cu~ng hanh phu'c hon nhu~ng ngùoi con da~ mâ't me vi~nh viê~n.....
dạ, cảm ơn chị, mong rằng mọi người sẽ trân trọng những gì mình đang có. Nhà của chị sao trống trơn, em chẳng biết comment nơi đâu. ngày mới chị vui nhiều nhé.
Trả lờiXóaBiển cả mênh mông không đong đầy tình mẹ
Trả lờiXóaGánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Tiếc cho hoàn cảnh của bạn ! Mời dùng cafe tối
Anh là 1 người con có hiếu.
Trả lờiXóađọc xúc động wa' người ơi!!
Trả lờiXóaMột entry thật nhiều cảm xúc... Đọc xong tớ thấy trong cậu có một bầu trời tình yêu thương dành cho gia đình. Nhưng cậu cần phải nên cứng rắn, mạnh mẽ hơn để trở thành niềm tin và chỗ dựa vững chắc cho mẹ... giúp bà cảm thấy yên tâm hơn về đứa con đã trưởng thành của mình... Và hình ảnh người mẹ già nua, lưng còng đối với cậu sẽ mãi mãi là hình ảnh đẹp nhất trên cõi đời này Nhựt nhé!!!
Trả lờiXóaCảm ơn Cậu nhiều Trí ơi.
Trả lờiXóaChân thành và đầy tình cảm,nhưng lưu ý,còn ít lỗi chính tả.
Trả lờiXóaNăm xưa tôi còn nhỏ,Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu,Thân phận kẻ mồ côi
Quanh tôi ai cũng khóc,Im lặng tôi buồn thôi
Để dòng nước mắt chảy,Là bớt khổ đi rồi
Hoàng hôn phủ trên mộ,Chuông chiều nhẹ rơi rơi
Tôi thấy tôi mất mẹ,Mất cả một bầu trời
"Tặng bạn một bài thơ về mẹ,nước mắt vốn chảy xuôi mà"
Mời dùng bánh mỳ bò kho để có sức mà coi bóng đá, chúc ngon miệng và thắng độ ?
Trả lờiXóaNhiều cảm xúc quá anh ơi!!! Em là con gái mà cũng chưa bao giờ viết về mẹ được như vậy. Đọc xong bài viết của anh em thấy rằng con trai giành cho mẹ tình cảm thật mãnh liệt quá. Anh xã nhà em giờ cũng thế mỗi lần về nhà chơi ngồi tâm sự với mẹ đến khi đi ngủ luôn.hiiiiiiiiiiiiii Chúc anh luôn hp va giành cho mẹ hiền những điều tốt đẹp nhất nhé.
Trả lờiXóaCảm ơn bạn, thế thì đã có cái để thông cảm cho anh xã và hiểu thêm về đàn ông chúng tôi rồi đấy.
Trả lờiXóaBài viết của bạn hay lắm, nhiều cảm xúc, những cảm xúc về người mẹ đã mang nặng đẻ đau sinh ra ta, và chăm lo ta từ cái ngày còn nhỏ đến lúc ta lớn. Khi mình sinh đứa con trai, chăm lo từng ngày ... thì mình càng thương ba mẹ hơn vì chăm lo và đặt tình yêu thương lên mình.
Trả lờiXóaVì sao tôi hay kể chuyện?
Vì tôi muốn người thân yêu mãi bên mình.
Khi những người thân không may lìa xa, ta cứ cố níu họ lại ... Nhưng sẻ khó lắm, vì thời gian sẻ làm mờ dần họ. Nên mình hay viết lại, kể lại họ. Để họ luôn ở bên ta.
Thanks bạn, ý tưởng lại gặp nhau rồi. rất vui khi biết Hải.
Trả lờiXóaĐọc entry này thương cho một bà mẹ.. Thanks Nhựt rất nhìu ... viết cảm động lắm !
Trả lờiXóaThanks chị nhé.
Trả lờiXóa